Suốt mùa hè, Ve sầu ca hát. Chú rất tự hào về giọng hát của mình và tự cưng là ca sĩ của mùa hè. Trong khi đó, chú kiến bé nhỏ cần cù nhặt nhạnh từng hạt gạo tha về tổ.
Rồi mùa hè cũng qua đi, mùa đông ập tới, gió bấc thổi ào ào, lạnh thấu xương. Chú ve run rẩy, nép mình trên cành cây khô không còn một cái lá. Chú cảm thấy vừa đói vừa rét.
Ngoài trờ vô cùng giá lạnh nhưng trong tổ Kiến rất ấm áp. Cả nhà Kiến quây quần, nhấm nháp những hạt gạo dự trữ mà Kiến đã vất vả cả mùa hè để tha về tổ.
Đứng ngoài trời giá rét, dụng đói meo, ve khóc nức nở, Ve rất ân hận về việc mình đã lười biếng, không chịu làm tổ và dự trữ thức ăn. Vì không có gì ăn nên bụng Ve lúc nào cũng rỗng tuếch.
Trong thiên nhiên, chuyện về Ve và Kiến hoàn toàn không phải như vậy.
Cuộc sống trên cành cây của ve rất ngắn ngủi, chỉ vẻn vẹn khoảng 5 tuần. Cuối mùa hè, Ve cái dùng “kim” ở cuối bụng đẻ trứng vào các khe, kẽ vỏ cây rồi chết.
Trứng nở ra các chú Ve non, còn gọi là ấu trùng Ve. Ngay sau khi nở, các chú Ve non rơi từ trên cây xuống gốc cây. Chúng bắt đầu đào hang chui sâu xuống đất. Ve non hút nhựa rễ cây trong đất và lớn lên.
Dần dần, bộ “áo, quần” bên ngoài đã trở nên chật chội, Ve phải cởi bỏ chúng đi bằng cách lột xác để cho có bộ “quần áo” mới rộng rãi hơn.
Mùa thu, mùa đông đã qua và mùa xuân cũng sắp tàn, chú ve non ngày xưa đã lớn hơn nhờ nhiều lần ‘thay áo mới.’
Mùa hè đến, chú ve đã sắp tròn một tuổi. Chú chui lên mặt đất, lột xác lần cuối cùng, bò lên cây và thực sự trở thành “ca sĩ.”
Ve “ca hát’ bằng bụng, vì thế bụng ve rỗng như cái trống để tiếng kêu âm vang hơn.
Thế nhưng danh hiệu ca sĩ mùa hè chỉ thuộc về các chú Ve chứ không phải các cô ve. Những bản tình ca của các chú Ve thực ra là những lời nói ngọt ngào, mời gọi các cô Ve đến để kết bạn.
Ve còn là những người bạn tốt bụng. Vào những ngày hè oi ả, nước trở nên hiếm hoi. Ve đã chia sẻ cho các bạn kiến dòng nhựa cây ngọt ngào mà mình đang uống.